Hòa Thượng Thiên Tuế Ở Trung Thiên Trúc
Sư tên Bảo Chưởng, người ở Trung Ấn Ðộ. Ðời Ngụy Tấn, Sư đi về phương Ðông, tự bảo rằng mình đã sáu trăm bảy mươi ba tuổi, sanh vào đời Oai Liệt Vương nhà Chu năm thứ mười hai, tức năm Ðìnhh Mão. Lúc mới sanh bàn tay trái nắm chặt, gỡ ra có viên ngọc, nhân đó đặt tên. Ban đầu Sư đến Nga Mi, Ngũ Ðài rồi về phương nam đến Hành Lô; vào đất Kiến Nghiệp gặp Tổ Ðạt Ma ở triều Lương bèn hỏi đạo. Ngộ được vô sanh pháp nhẫn. Lương Vũ Ðế trọng
Xem tiếpLàm Thiện Được Tăng Thọ Thêm 50 Tuổi
Triều đại nhà Tần có một vị quan tên là Lâm Hạo, người tỉnh Phúc Kiến. Lần nọ, ông ta phụng mệnh vua đến tỉnh Thiểm Tây để xem xét công trình nạo vét lòng sông và ông đã tận mắt chứng kiến mấy vạn dân phu ngày đêm bị cưỡng bức nạo vét. Vì làm việc quá sức, một số dân phu phải bỏ mạng tại công trường, còn số người bị thương thì nhiều không kể xiết. Tần Thuỷ Hoàng là một bạo chúa thời bấy giờ, nhưng Lâm Hạo không hề sợ hãi.
Cứu Một Con Chim Hưởng Phước Ba Đời
Vào thời nhà Nguyên, ở phía đông núi Tuyết có một cậu bé tên là Dương Bảo. Trong một lần đang chơi đùa, cậu ta bỗng thấy một con chim sẻ màu vàng rất đẹp đang bị thương nằm trên đất. Cậu ta liền đem về nhà, hết lòng nuôi dưỡng. Sau một thời gian chăm sóc chu đáo, vết thương đã lành hẳn. Cậu ta liền trả tự do cho nó bay đi. Hôm nọ, Dương Bảo nằm mộng thấy một tiên đồng mặc áo màu vàng hướng về phía mình lạy tạ mà nói
Làm Nghề Sát Sanh Phải Chịu Quả Báo Mang Trọng Bệnh
Tương truyền Sử Tuần là một người tài ba lổi lạc, học vấn uyên thâm, đương thời không người sánh kịp, nhưng Ông lại là người không tin Phật pháp và thường bài bác rằng: “Phật là người, không cần thờ.” Về sau Ông bị chứng bệnh hai chân tự nhiên bại liệt, ngồi mãi một chổ không di chuyển được. Ông nhờ người tìm hết danh y này đến danh y khác, thậm chí còn thiết lễ cầu đảo quỷ thần để tìm phương thuốc chữa trị nhưng tất cả đều vô hiệu. Lúc bấy
Nối Pháp Mã Tổ – Ẩn Cư Hành Nhạc
Ðàm Tạng thọ tâm ấn ở Mã Tổ, sau yết kiến Thạch Ðầu được thấu triệt. Niên hiệu Trinh Nguyên năm thứ hai, Sư ở ẩn trên chót đảnh Hành nhạc, ít người đến tham phỏng. Sau vì đau chân, mới dời đến ở Tây Viên; các thiền khách đến thăm viếng ngày càng đông. Một hôm tự nấu nước tắm, tăng hỏi: – Sao không sai Sa di? Sư liền vỗ tay ba cái. Sư thường nuôi một con Linh Cẩu. Ðêm đêm đi kinh hành, khi nào chó kéo áo thì mới trở về
Lục Ngoạn
Cư sĩ Lục Ngoạn, tự Tử Ngươn, người ở Cối Kê, huyện Sơn Âm. Ong từng làm quan tại triều tới chức Thái phủ tự thừa, sau do lời sàm tấu của kẻ ganh ghét, đắc tội bị thuyên chuyển trấn nhậm bên ngoài.Lúc lớn tuổi, Lục Ngoạn xin trí sĩ, về cất nhà bên dòng suối Hoành Khê tại Minh Châu, thường tụng Kinh Pháp Hoa. Mỗi sáng sớm, ông thức dậy bảo nấu nước tắm gội sạch sẽ, rồi thay y phục, đốt hương lễ Phật, trước tiên đọc bài kệ rằng: Sáng sớm
Vị Quan Thường Làm Mười Điều Thiện
Vào đời nhà Minh, ở Trung Quốc có một vị quan rất nhân từ độ lượng, tên là Dương Tuần. Trong suốt mười năm trời, ông ta thường làm mười điều thiện để cứu giúp mọi người. Mười điều thiện đó là: 1. Có vụ án nào oan ức, quyết làm sáng tỏ. 2. Thâu nhận trẻ mồ côi không nơi nương tựa rồi thuê người nuôi dưỡng. 3. Tặng gạo thóc cho những người già, trẻ em nghèo khổ. 4. Cấp phát thuốc men miễn phí. 5. Cấp quan tài cho những người nghèo khổ
Đời Trước Hay Trói Cột Sinh Mạng Loài Vật, Đời Này Chân Co Quắp
Triều nhà Tùy có vị Sa môn Hồng Mãn, người ở An Định. Lúc còn ở thế tục, Thầy mắc phải chứng bệnh thời khí, hai chân co quắp, không thể đi đứng được. Thường ngày, Thầy thành kính chuyên niệm danh hiệu Đức Quán Thế Âm. Một hôm, bổng có một vị Cao Tăng, tay bưng Tịnh bình đứng trước mặt Thầy. Hồng Mãn lập tức cúi đầu thi lễ, thưa hỏi: “Đại Sư từ đâu đến?”. Vị Tăng từ tốn trả lời: “Ta thấy ngươi thường ngày thành kính khẩn thiết xưng niệm danh
Hành Thiện Con Cháu Được Phước
Tôi tin vào bằng chứng và kinh nghiệm thực tế: “Nhà tích thiện có thừa điều vui – Hảo tâm tất được đền đáp”. Tôi có người bà con là Chị Lan, sau khi xuất giá thì cùng chồng dạy con chu đáo, tính chị siêng năng cần kiệm, nghiêm trì ngũ giới, chí thành lễ Phật, rất ưa bố thí. Chị thường âm thầm đem gạo bố thí, tiếp tế trường kỳ cho bần dân, quả phụ, người già vô phương mưu sinh… Suốt mười năm không thay đổi, vì vậy làng xóm láng giềng
QUẢNG CÁO
